Tử vi

Câu chuyện cho báo tường 20-11: Buổi học cuối cùng

Mekhonghoanhao chia sẻ câu chuyện hay cho báo tường 20-11 về cảm xúc của buổi học cuối, những kỷ niệm về buổi học ấy, về thầy cô giáo còn đọng lại trong tâm trí của học trò. Mượn những câu thơ của Thâm Tâm  vì cảm giác của những buổi học cuối cùng cũng là một cuộc chia ly đầy bịn rịn như vậy.

Một thuở học trò “tung hoành ngang dọc” rồi cũng kết thúc, bao nhiêu là nước mắt, bao nhiêu là nhớ thương mãi đến về sau. Nhớ chao ôi là nhớ… buổi học cuối cùng.
 

“Đưa người ta không đưa sang sông
Sao nghe có sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”

Cau chuyen cho bao tuong 20-11 Buoi hoc cuoi cung hinh anh

Buổi học cuối cùng

Cô chủ nhiệm ngày xưa dạy Hóa, ít nói và không lãng mạn. Thế nhưng, cô đã hát cho chúng tôi nghe vào ngày học cuối. Bài hát về quê hương cô, bài “Huế xưa” nhẹ nhàng đi vào “huyền thoại một thời áo trắng” của chúng tôi như thế. Nhiều năm sau nhắc lại, chúng tôi vẫn ngân nga những câu hát này, để nhớ đến cô và nhớ đến giọng hát tha thiết mà chúng tôi chỉ được nghe duy nhất một lần trong buổi học cuối cùng ấy.

Hôm nay trở về để tìm gặp lại những Thầy, Cô xưa. Thời gian làm mờ phai đi ký ức nhưng có những kỉ niệm càng cũ kỹ lại càng được khắc sâu hơn. Hơn hai mươi năm phiêu bạt, giờ gặp lại, cô – trò tóc đã ngả màu như nhau. Cô chủ nhiệm của chúng tôi từ lâu không còn dạy học. Cô đã già và bụi phấn nhiều năm khiến cô mất dần sức khỏe. Cầm lấy bàn tay yêu thương, tôi không chắc cô có còn nhớ tôi không giữa bao nhiêu thế hệ học trò. Nhưng cô vẫn mỉm cười, nụ cười hồn hậu ấm áp như chứa đựng cả đất trời bao dung của một người mẹ, người bà dành cho con, cháu trở về sau một chuyến đi xa.

Nghĩ đến rồi đây, những ngày 20-11 năm sau biết có còn được về thăm, được cầm tay, được yêu thương cô như hiện tại khiến tôi trào nước mắt. Nhưng dẫu cho không còn “Tiếng ca nào vương bên mạn thuyền. Có ai chờ ai qua Tràng Tiền” như trong buổi học cuối cùng ấy thì lòng tôi cũng đã mãi mãi in sâu hình ảnh tà áo dài xanh trên bục giảng, từng giọng nói, dáng đi đến tiếng cười thân quen của một người tôi chỉ gặp gỡ vài năm mà đã cho tôi những bài học giá trị, đi cùng tôi suốt quãng đường đời.




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

  • nghethuatamnhacsaigon.com