Có những tình yêu thầm lặng, sự quan tâm sâu sắc của ai kia dành cho tớ, tớ rất trân trọng và muốn gởi vào gió lời cảm ơn đến người ấy. Đơn giản vì tớ cảm nhận được tình cảm chân thành và tớ muốn được cùng người ấy trải qua mọi khoảnh khắc trong cuộc sống này.
Bạn biết thế nào là tình yêu thầm lặng không? Tớ không chắc nhưng tớ biết…
Có một người kiên nhẫn ngồi hàng giờ trong một góc quán quen để nghe tớ huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà chẳng bao giờ tỏ thái độ chán nản hay khó chịu trước một con bạn nói nhiều như tớ cả…
Có một người sẵn sàng gò lưng đạp xe chở tớ vòng quanh thành phố những chiều thứ bảy đường đông nghịt người. Mặc cậu đạp xe mồ hôi túa ra ướt đầm lưng áo, còn tớ tha hồ mải mê đuổi theo những ý nghĩ của riêng mình…
Có một người thỉnh thoảng dúi vào tay tớ chiếc kẹo mút hay một vài món đồ handmade cùng nụ cười thật hồn nhiên mà không cần tớ phải nói lời cảm ơn. Chỉ cần tớ thích, cậu sẽ còn cho nhiều nữa…
Có một người vẫn đứng bên kia đường, dõi mắt nhìn theo tớ khuất dần sau cánh cổng nhà tớ rồi lại lặng lẽ về một mình…
Có một người vẫn nói những lời nói dối dễ thương để tớ yên tâm, dù cậu rất mệt mà vẫn kêu khỏe, buồn mà vẫn giả bộ như không có gì xảy ra…
Có một người sáng sớm nhắn tin nhắc tớ dậy học bài, buổi tối chúc tớ ngủ ngon. Ngày hôm sau, việc làm quen thuộc ấy lại được lập trình sẵn như vậy, Đôi lúc tớ khó chịu khi bị quan tâm thái quá nhưng chỉ một ngày không có tin nhắn, tớ lại thấy thiếu thiếu điều gì…
Có một người không bao giờ quên sinh nhật tớ và những ngày quan trọng trong năm… Những lời chúc mừng dí dỏm, dễ thương của cậu làm tớ vui cả tuần…
Tình yêu thầm lặng
Có một người yên lặng ngồi bên cạnh tớ khi tớ khóc nhè, rồi vụng về đưa tớ tấm khăn giấy với câu an ủi lãng xẹt mà thật lòng: “thôi, nín đi, rồi tui đưa đi ăn kem!” mà ngay lập tức khiến tớ khóc xong có thể cười được liền…
Có một người luôn trân trọng những gì thuộc về tớ, như đeo chiếc vòng da do tớ tặng dù phong cách của cậu trước giờ là không bao giờ đeo vòng…
Có người không thích đọc truyện ngôn tình thế mà đọc một hơi đến 4h sáng cho hết cuốn sách do tớ tặng…
Có một người luôn tìm những điểm xấu của tớ để lôi ra trêu chọc tớ làm tớ cáu lên và cãi nhau 1 trận. Nhưng sau tất cả, tất cả những lời dối lòng đó chỉ là để chọc cho tớ vui mỗi khi tớ buồn.
Có một người luôn làm ra vẻ không quan tâm, hay cà rỡn và vô tư…thế nhưng phía sau chiếc mặt nạ ấy là sự quan tâm sâu sắc và âm thầm lo lắng cho tớ…
Có một người dù có bận rộn cỡ nào đi nữa, ấy vẫn không quên ghé facebook của tớ vào những lúc thời gian rãnh rỗi ít ỏi, chỉ im lặng, không like, không bình luân, không quan tâm tớ một cách công khai, nhưng ấy luôn xuất hiện động viên khi tớ có chuyện…
Có một người chỉ qua một câu nói, một dòng tin trả lời của tớ thôi nhưng ấy cũng biết rằng tớ đang có chuyện không vui và nhẹ nhàng chia sẻ, quan tâm…
Có một người dù tớ chẳng cần nói cũng biết giờ này tớ đang làm gì, biết những khi tớ buồn thì tớ sẽ muốn đi đâu, biết luôn cả khi tâm trạng tớ không vui thì playlist của tớ là những bài hát gì…
Có một người chẳng bao giờ kể lể hay nhắc lại nhưng việc mà người ta đã làm cho tớ…
Tất cả những điều đó tớ biết, vì gió đã thì thầm bên tai tớ rồi. Cảm ơn gió đã mang những yêu thương của một người đến bên tớ, cảm ơn tình yêu thầm lặng của anh đã gửi vào gió. Và gió ơi, gió cũng hãy giúp tớ nói với người ấy rằng từ bây giờ bất cứ chuyện lớn nhỏ nào tớ cũng muốn chia sẻ với người ấy vì đơn giản là tớ không muốn một mình trải qua tất cả mọi chuyện, tớ muốn được cùng người ấy trải qua mọi khoảnh khắc của cuộc sống.
Minh Minh