Mẹ đảm

Từ trái tim đến trái tim – Mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Nếu bạn hỏi, trong suốt những năm qua, ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 nào là ngày khiến tôi nhớ nhất, có lẽ đó chính là ngày 20/11 năm đầu tiên tôi đi dạy.

Mặc dù đi dạy đã khá lâu, nhưng mỗi lần đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi vẫn thấy rất xúc động. Vào ngày này, tôi thường tham gia các hoạt động chào mừng ngày 20/11 tại trường như văn nghệ, thể thao, cắm hoa….. sau đó các đồng nghiệp sẽ rủ nhau đi cà phê tám chuyện. Có khi đang đi chơi cùng đồng nghiệp thì học trò đến thăm cô nên lại phải đi vội về nhà. Tôi rất thích những lúc như thế này (có thể nói là thích nhất trong cả ngày luôn ấy), vì đây là khoảng thời gian hiếm hoi trong năm cô trò tôi được cùng nhau ngồi ăn bim bim, trái cây, cắn hạt dưa và tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, khiến khoảng cách cô trò được kéo gần lại hơn rất nhiều.

Nếu bạn hỏi, trong suốt những năm qua, ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 nào là ngày khiến tôi nhớ nhất, có lẽ đó chính là ngày 20/11 năm đầu tiên tôi đi dạy. Hồi ấy mới đi làm nên tôi còn run lắm, vẫn chưa biết cách hòa hợp với học sinh nên thường dùng bộ mặt nghiêm khắc, khó đăm đăm để “ra uy” với bọn trẻ.

Tôi đã từng nghĩ có lẽ học trò sẽ không thích mình lắm đâu, nên khi đến ngày 20-11, tôi vừa hồi hộp trông chờ, vừa lo lắng không biết có học trò nào đến thăm mình không. Không ngờ mới từ sáng sớm, mấy lớp học sinh đã kéo đến nhà, có lớp lại còn tặng 1 giỏ hoa hồng vàng rực (đúng loại hoa tôi thích nhất, cũng không hiểu sao bọn trẻ lại biết được), giỏ hoa ngày 20-11 ấy và tình cảm của lũ trẻ đã đốn tim tôi ngay lập tức. Ngày 20-11 năm ấy đã khiến tôi rất vui và cảm động, nó trở thành một trong những kỉ niệm mà tôi không thể nào quên trong cuộc đời mình.

Tu trai tim den trai tim - Mung ngay nha giao Viet Nam 20-11 hinh anh

Từ trái tim đến trái tim – Mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Những ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 năm sau cũng rất vui và ý nghĩa, vì mỗi năm, tôi lại được đón không chỉ những học sinh mới mà còn cả những học sinh cũ về thăm và kể cho tôi nghe việc học hành, thành công của các em trên đường đời. Đó thật sự là những món quà quý giá và luôn khiến tôi mong chờ mỗi khi đến ngày kỉ niệm này.

Gần 5 năm đi dạy, món quà ý nghĩa nhất là tôi có được đó là một lực lượng học sinh hùng hậu. Có những em đã đi học đại học rồi vẫn nhớ đến cô, vẫn thường nhắn tin tám chuyện với cô, khi về vẫn rủ cô đi cà phê ăn vặt…. còn các lớp học sinh mới lại non nớt hơn, vẫn còn dựa dẫm cô nhiều, hay hỏi linh tinh trên trời dưới biển… Đây mới là tài sản và là món quà quý giá nhất của tôi.

Bật mí với các bạn một chuyện nhé, đến bây giờ tôi đã không còn nghiêm khắc như lúc trước, mà đã rút ra được một bí kíp cho mình trong việc đến gần với học sinh rồi. Bí kíp của tôi chính là luôn lắng nghe các em ấy không chỉ với tư cách là một người cô giáo, mà còn là một người bạn, có khi là người mẹ nữa cơ…. nghĩ gì thì nói đấy, đừng nói những câu sáo rỗng cho xong chuyện. Các em nhạy cảm lắm, mình thật lòng thì các em ấy cảm nhận được thôi, chứ chỉ bằng trách nhiệm thì chưa đủ để đến gần trái tim của các “ẻm” được đâu. Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim mà.

 Kim Hoàng Phương
(Giáo viên trường Chu Văn An)



  • nghethuatamnhacsaigon.com

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

  • nghethuatamnhacsaigon.com